SỨ ĐIỆP MÙA CHAY 2008 của ĐTC BÊNÊĐICTÔ XVI
“Đức Kitô làm cho Mình trở nên nghèo khó vì anh em” (2 Cor 8:9)
Anh Chị Em thân mến!
1. Mỗi năm, Mùa Chay đem lại cho chúng ta một dịp theo Chúa Quan Phòng để đào sâu giá trị của đời sống Kitô hữu của chúng ta, và khuyến khích chúng ta tái khám phá ra lòng thương xót của Thiên Chúa, để đến lượt chúng ta trở nên thuơng cảm cho anh chị em của chúng ta hơn. Trong thời gian Mùa Chay, Hội Thánh thấy rằng mình có bổn phận phải đưa ra những công tác rõ ràng đi theo các tín hữu cách cụ thể trong tíến trình canh tân nội tâm: đó là việc cầu nguyện, ăn chay và bố thí. Về sứ điệp Mùa Chay năm nay, Cha muốn dành ít thì giờ để suy niệm về việc thực hành bố thí, tượng trưng cho cách đặc biệt để giúp đỡ những người thiếu thốn, đồng thời, cũng để tập từ bỏ mình để giải thoát chúng ta khỏi những ràng buộc với những của cải thế gian. Càng bị thu hút mạnh mẽ bởi sự giàu có vật chất, thì chúng ta càng phải quyết tâm dứt khoát để không biến chúng thành thần tượng của chúng ta. Chúa Giêsu khẳng định điều này cách rõ ràng: “Các con không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi mammôn [tiền của] được” (Lc 16:13). Việc bố thí giúp chúng ta thắng được cám dỗ liên tục này, dạy chúng ta đáp ứng lại những nhu cầu của tha nhân và chia sẻ với người khác những gì chúng ta có được nhờ lòng nhân lành của Thiên Chúa. Đó chính là mục đích của việc quyên tiền đặc biệt cho người nghèo được quảng bá ở nhiều nơi trên thế giới trong Mùa Chay. Bằng cách này, việc thanh luyện nội tâm được kèm theo bằng một nghĩa cử của cộng đồng Hội Thánh, phản ảnh những gì đã xảy ra thời Hội Thánh Sơ Khai. Trong các Thánh Thư của ngài, Thánh Phaolô đã đề cập đến về việc này khi viết về việc quyên tiền giúp cộng đồng Gierusalem (xem 2 Cor 8-9; Rom 15:25-27).
2. Theo giáo huấn của Tin Mừng, chúng ta không làm chủ nhưng chỉ là những người quản lý các tài sản mà chúng ta có: cho nên không được coi những tài sản này là của riêng mình, nhưng là những phương tiện mà qua đó Thiên Chúa mời gọi mỗi người chúng ta hành xử như một người quản lý theo sự quan phòng của Ngài đối với những người thân cận chúng ta. Như Sách Giáo Lý của Hội Thánh Công Giáo nhắc nhở chúng ta, các của cải vật chất có chứa đựng giá trị xã hội, theo nguyên tắc qui về mục đích phổ quát của chúng (xem câu 2404).
Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu thẳng tay khiển trách những người chỉ biết dùng sự giàu sang vật chất cách ích kỷ. Trước cảnh nghèo đói của đám đông, thiếu tốn đủ thứ, lời của Thánh Gioan vang lên giọng khiển trách: “Làm sao mà tình yêu Thiên Chúa có thể ngự nơi những người có nhiều của cải thế gian mà từ chối giúp đỡ anh chị em mình khi thấy họ thiếu thốn?” (1 Ga 3:17). Ở những quốc gia mà đa số dân chúng là Kitô hữu, lời kêu gọi chia sẻ còn khẩn cấp hơn nữa bởi vì họ càng có trách nhiệm đối với số đông người đang chịu cảnh nghèo đói và bị bỏ rơi. Giúp đỡ những người này là nhiệm vụ về công bằng trước khi được coi là việc bác ái.
3. Tin Mừng nhấn mạnh đến một đặc tính của việc bố thí của Kitô hữu là nó phải kín đáo. Chúa Giêsu quả quyết: “Đừng cho tay trái của các con biết việc tay phải các con làm, để việc bố thí của các con được thực hiện cách kín đáo” (Mt. 6:3-4). Chỉ một thời gian ngắn trước đó, Chúa nói rằng đừng tự hào về các việc lành mình làm để khỏi bị mất phần thưởng trên Trời (xem Mt 6:1-2). Người môn đệ phải quan tâm đến việc làm vinh danh Thiên Chúa. Chúa Giêsu cảnh cáo: “Bằng cách này, hãy làm cho ánh sáng của các con chiếu soi trước mặt người khác, để họ thấy việc lành các con làm mà ngợi khen Cha Trên Trời” (Mt ). Như thế, chúng ta phải làm mọi sự để vinh danh Thiên Chúa chứ không phải vì danh dự của chúng ta. Anh chị em thân mến, sự hiểu biết này phải hậu thuẫn tất cả các nghĩa cử chúng ta làm cho tha nhân, đừng để cho chúng trở thành phương tiện biến chúng ta thành cái rốn của vũ trụ. Nếu trong khi chu toàn một nghĩa cử, chúng ta không có mục đích làm vinh danh Chúa và thật sự giúp đỡ anh chị em, mà lại tìm tư lợi, hay tiếng khen, thì chúng ta đã tự đặt mình ra ngoài nhãn quan của Tin Mừng. Trong thế giới của hình ảnh ngày nay, chúng ta phải rất thận trọng đề phòng bởi vì cám dỗ này quá lớn. Bố thí, theo Tin Mừng, không phải chỉ là việc thiện: mà còn là một sự diễn tả đức ái cách cụ thể, một nhân đức đối thần đòi hỏi một sự hoán cải nội tâm để yêu mến Thiên Chúa và tha nhân, theo gương Đức Chúa Giêsu Kitô, là Đấng đã chết trên Thánh Giá, đã hiến toàn thân cho chúng ta. Làm sao mà chúng ta không cảm tạ Thiên Chúa vì nhiều người đang âm thầm thực thi các việc làm quảng đại giúp đỡ tha nhân trong cơn quẫn bách bằng tinh thần này, vượt ra ngoài tầm kính của thế giới truyền thông? Thật là vô ích khi cho người khác của cải của mình nếu việc làm này biến lòng chúng ta thành tự hào trong hư danh: vì lý do này mà những người biết rằng Thiên Chúa “nhìn thấy trong kín đáo” và sẽ bí mật ban thưởng không tìm sự công nhận của loài người khi họ làm việc từ thiện.
4. Trong khi mời gọi chúng ta nghĩ đến việc bố thí với một cái nhìn sâu sắc hơn, vượt trên chiều kích thuần túy vật chất, Thánh Kinh dạy chúng ta rằng cho đi thì vui hơn nhận lại (xem TĐCV 20:35). Khi chúng ta làm vì yêu, chúng ta nói lên chân lý của bản chất con người chúng ta; quả thật, chúng ta không được dựng nên cho mình, nhưng cho Thiên Chúa và anh chị em chúng ta (xem 2 Cor 5:15). Mỗi lần chúng ta chia sẻ của cải với những người túng thiếu chung quanh chúng ta vì yêu Chúa, chúng ta khám phá ra rằng sự sung mãn của cuộc sống đến từ tình yêu, và tất cả lại trở về với chúng ta như phúc lành dưới dạng bình an, mãn nguyện và vui mừng nội tâm. Cha chúng ta ở trên Trời thưởng cho việc chúng ta bố thí bằng niềm vui của Ngài. Hơn nữa: Thánh Phêrô kể vào số những hoa quả thiêng liêng của việc bố thí là ơn tha tội. Ngài viết: “Đức ái che phủ vô vàn tội lỗi” (1 Phr 4:8). Như Phụng Vụ Mùa Chay thường nhắc lại rằng Thiên Chúa ban cho chúng ta là những người tội lỗi khả năng được tha tội. Việc chia sẻ với người nghèo những gì chúng ta có làm cho chúng ta sẵn sáng lãnh nhận ơn ấy. Trong lúc này, cha lại nghĩ đến những người nhận ra sự trầm trọng của những tội ác họ đã làm, và chính vì lý do đó, họ cảm thấy mình xa cách Thiên Chúa, sợ hãi và hầu như không có khả năng trở về với Ngài. Bằng cách đến gần tha nhân qua việc bố thí, chúng ta được kéo lại gần Thiên Chúa; Bố thí có thể trờ một thành công cụ cho việc hoán cải và hòa giải thật sự với Ngài và anh em chúng ta.
5. Việc bố thí dạy chúng ta lòng quảng đại của đức ái. Thánh Giuse Bênêđictô Cottolengo đề nghị cách thẳng thắn: “Đừng bao giờ tính sổ số tiền bạn cho đi, bởi vỉ đó là điều mà tôi nói hoài: nếu trong việc bố thí tay trái không biết việc tay phải làm, thì tay phải cũng không nên biết việc mình làm.” (Detti e penseru, Edilibri, số 201). Về việc này, thì câu truyện trong Tin Mừng về bà goá rút ra từ sự nghèo túng của bà mà bỏ vào quỹ Đền Thờ “tất cả những gì bà có để sinh sống” (Mc 12:4) còn quan trọng hơn. Đồng xu nhỏ bé và tầm thường của bà trở thành một biểu hiệu hùng hồn: Bà goá này dâng cho Thiên Chúa không phải sự dư dật của bà, không phải là bao nhiêu tiền bà có, nhưng là chính bà. Toàn thân của bà.
Chúng ta thấy câu chuyện cảm động này được lồng vào trình thuật những ngày ngay trước cuộc khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu, là Đấng làm cho mình trở nên nghèo khó để lấy cái nghèo của Người mà làm cho chúng ta nên giàu có như Thánh Phaolô viết (xem 2 Cor 8:9); Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta toàn thể con người của Người. Cũng qua việc thực hành bố thí, Mùa Chay khuyến khích chúng ta theo gương Người. Trong trường của Người, chúng ta có thể học cách làm cho cuộc đời chúng ta trở thành món quà toàn vẹn; theo gương Người, chúng ta có thể làm cho mình sẵn sàng, không phải chỉ để cho đi một phần của những gì mình có, nhưng cho đi chính bản thân chúng ta. Không phải là toàn thể Tin Mừng được tóm lại trong Giới Luật Yêu Thương sao? Như thế việc thực thi bố thí trong Mùa Chay trở nên một phương thế để đào sâu ơn gọi Kitô hữu của chúng ta. Bằng cách hiến mình cách vô vị lợi, người Kitô hữu làm chứng rằng chính tình yêu chứ không phải sự giàu sang vật chất là yếu tố làm nên định luật hiện hữu của mình. Như vậy tình yêu làm cho việc bố thí có giá trị; nó gợi hứng cho những hình thức ban tặng khác nhau, tùy theo khả năng và điều kiện của mỗi người.
6. Anh chị em thân mến, Mùa Chay mời gọi chúng ta “huấn luyện mình” cách thiêng liêng, cũng như qua việc thực hành bố thí, để chúng ta được lớn lên trong đức ái và nhận ra Chính Đức Kitô trong những người nghèo. Trong sách Tông Đồ Công Vụ, chúng ta đọc rằng Thánh Phêrô đã nói với nggười què đang ăn xin ở cổng Đền Thờ: “Tôi không có vàng hay bạc, nhưng điều gì tôi có thi tôi cho anh; nhân danh Đức Chúa Giêsu Kitô Thành Nadareth, anh hãy bước đi” (TĐCV 3:6). Trong việc bố thí, chúng ta tặng một cái gì là vật chất, là một biểu hiệu của món quà cao quý hơn mà chúng ta có thể tặng cho người khác qua việc rao truyền và làm chứng cho Đức Kitô, nhờ danh Người mà người ta tìm thấy sự sống thật. Như thế hãy đánh dấu thời gian này bằng cố gắng gắn bó với Đức Kitô của cá nhân và cộng đồng để chúng ta có thể trở nên nhân chứng cho tình yêu của Người. Nguyện xin Đức Maria, Mẹ và Tôi Tớ trung tín của Chúa giúp các tín hữu bước vào “cuộc chiến thiêng liêng” của Mùa Chay, được trang bị bằng kinh nguyện, ăn chay và thực hành bố thí, để được đổi mới tinh thần khi đến cử hành Đại Lễ Phục Sinh. Với những lời cầu chúc này, Cha long trọng ban Phép Lành Toà Thánh của Cha cho mọi người.
Làm tại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét